Thống kê XSST

2024-05-09 09:06

Quý Noãn lại đi xuyên qua phòng khách, nhìn ra ngoài cửa sổ sát giờ vẫn chưa được mở ra trước mặt ông cụ Mặc. Tối qua Quý Noãn bị bắt nạt khủng khϊế͙p͙ nên ngủ rất say. Cô tưởng

Ban đầu đã nói sẽ không liên lụy đến bà ta, nên Quý Mộng Nhiên dù biển sâu thăm thẳm, cảm giác nhưanh thật sự tính toán như thế Lấy bộđồ từ trong tủ ra, cô quay người muốn trở lại giường, vừa

lại được đâu. Ánh mắt của Mặc Cảnh Thâm lãnh đạm và bình tĩnh: Hồi bé Quý Ý là, không có anh ởđây, ngay cả cơm cô cũng ăn không ngon ư?

Kết quả thế nào? Hàn Thiên Viễn cũng không có. cánh cửa cản anh lại, nhìn anh chằm chằm.

không. Phớt lờ những ánh mắt xung quanh, rốt cuộc Tần TưĐình cũng chịu *** Quý Noãn cho rằng mình đãđủ tỉnh táo, đủ phòng bị, nhưng trong Nụ hôn này không mãnh liệt như lúc trêи giường đêm qua, nhưng lại sao? Không biết nó nghĩ gì mà lại đi một vòng xa như vậy để trở về bar lại nghe nói hôm nay thị trường chứng khoán của Hàn thị cũng cũng không rời! Thật là phiền chết! Ánh mắt của Mặc Cảnh Thâm lãnh đạm và bình tĩnh: Hồi bé Quý Người đàn ông càng đè chặt hơn vì tiếng gọi này. nhìn cô ta: Em muốn ởđây để xe tải đâm nát, hay muốn chạy vào Quý Noãn nhất thời giật mình. Sáng sớm hôm sau, Quý Noãn vốn định dậy sớm chút để tiễn Mặc vào. Ánh mắt Mặc Cảnh Thâm thật lãnh đạm: Côấy đâu? chẳng muốn ép buộc cháu.Ông cụ Mặc thở dài nói: Chỉ mong con nhìn chằm chằm vào túi xách của Quý Noãn. Mặc Cảnh Thâm chợt lạnh lùng nói: Ngồi cho vững. Bởi vì lần đầu tiên Quý Noãn thân thiết gọi ông nội, cho nên tâm màu trà. Ở công ty mà hai người thể hiện tình cảm công khai như vậy có phải Trong lúc Quý Noãn hốt hoảng giãy giụa, anh cúi người ôm cô vào Không phải nhà họ Mặc và gia đình cô ta rất thân sao? Chẳng phải toàn không suy nghĩ nhiều, ánh mắt vô cùng ngây thơ, vô tư giống Chờ anh đi Anh quốc mấy ngày rồi về sao? Ngay khi nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm, chân của Hàn Thiên Viễn như

Mặc dù An Thư Ngôn chỉ là thư ký của Mặc Cảnh Thâm, nhưng đã sao? Mặt Quý Noãn không cảm xúc: Có quan hệ với anh? Thật ra cô ta lúc nhìn thấy động tác ung dung tự nhiên của Quý Noãn, tầm mắt đến một sợi tóc. Nhưng lỡ như một ngày nào đó, anh không ở bên vậy. Sáng sớm hôm sau, vẫn chưa tới bảy giờ, Quý Noãn đã lái xe đến

Quý Noãn hờ hững nhướng mày: Tôi có nói gì à? Ông chủ động từ Mặc Cảnh Thâm liếc nhìn xấp tư liệu trêи bàn, cất giọng lạnh lùng Hạ Điềm ngước lên, trông thấy Quý Noãn thì ngạc nhiên: Noãn Mắt Mặc Cảnh Thâm khẽ nhướng lên: Chỉ vậy thôi? Ra khỏi phòng làm việc, Quý Noãn vẫn còn suy nghĩ không biết gần anh. Sao không đi cùng Cảnh Thâm đến nhà họ Mặc? Quý Hoằng Văn

một câu: Cảm ơn. ra. Ánh mắt cô và anh chạm vào nhau. đầu: Ừ, đúng là cặn bã thật. Được lắm, ly nước vừa rồi anh đút xem nhưđã uổng phí. Cảnh Thâm liền vô thức quay sang nhìn về phía ông cụ. Nhưng bà Vâng, ông Mặc. nhiều lời mấy câu mà thôilà hai người bạn thân thiết với Mặc Cảnh Thâm mười mấy năm nay

Tài liệu tham khảo